Bảy cô em khác cha khác
ông ngoại
Tác
giả: Tiểu Nhân
“Bảy cô em khác cha khác
ông ngoại” nghĩa là bảy cô em chẳng có chung cha cũng chẳng có chung mẹ, cũng
nghĩa là chẳng có chung tý huyết thông nào, và tóm lại là bảy cô em nuôi.
Chuyện xảy ra vào năm tôi 14 tuổi, chẳng hiểu mẹ tôi nghe đâu mà quyết định
nghĩ việc phụ giúp công ty của cha tôi mà đi nhận về 7 cô em này. Phải nói sơ
về cha mẹ tôi, họ là những thương nhân rất thành công của cái thành phố “Hòn
ngọc Viễn Đông” này. Cha tôi thì chẳng mấy khi ở nhà, ông đi suốt với những dự
án, có khi cả tháng mới ghé nhà. Mẹ tôi vừa phụ cha tôi quản lý công ty, vừa
thỉnh thoảng cũng ký hợp đồng này nọ, nhưng vẫn dành khá nhiều thời gian cho
tôi.
Hôm đó đi học về thì mẹ tôi báo cho tôi cái tin là tôi sắp có thêm 7 người em.
Nghe tin này mà tôi cứ tưởng nghe lầm. Một đứa thì may ra tôi còn du di cho vui
cửa vui nhà, chứ 7 đứa thì thiệt là làm sao có thể được cơ chứ. Tôi liền phản
đối thì mẹ nói:
- Bảy con nhóc này đều rất ngoan, mẹ đã đi gần hết các trại trẻ mới có thể tìm
được đấy.
- Nhưng con không đồng ý, sao có thể khi không mang bảy cái cục nợ đó về chứ.
- Sao lại cục nợ chứ, mẹ nghĩ cho con mới nhận chúng về đấy.
- Cho con?
- Phải, mẹ chỉ báo cho con biết thế thôi. Bây giờ mẹ đi ký hồ sơ rồi sẻ trở tụi
nó về. Thêm nữa từ nay mẹ sẻ ở nhà luôn để trông con và tụi nó.
Nói xong mẹ tôi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi cứ ngồi thừ người ra trên ghế. “Chia
sẻ tình cảm của cha mẹ mình cho 7 con nhóc ngoài đường ư, sẻ không bao giờ đâu”
– tôi nghĩ rồi đứng lên bỏ về phòng.
Chiều hôm đó thì mẹ tôi dẫn bảy con nhóc về. Nhìn tụi nó rõ là một đám nhà quê,
đứa nào cũng chăm chăm nhìn vào căn nhà sang trọng của gia đình tôi. Nói thật
lòng thì tụi nó tuy còn nhỏ nhưng cũng khá xinh xắn và sạch sẽ, không như những
đứa lang thang tôi vẫn hay thấy trên đường. Mẹ bắt chúng chào tôi, tôi thì
chẳng thèm hết đã gượm quay lưng bỏ đi. Mẹ kêu tôi đứng lại và giới thiệu tên
tuổi chúng cho tôi. Bảy đứa này thì con Yến lớn nhất cũng chỉ mới 9 tuổi. Còn
lại mỗi tuổi nhỏ hơn thì cứ 2 đứa một cặp. Đầu tiền là con Anh và My 8 tuổi,
con Thu và Hạnh 7 tuổi, con Trang và Nhung 6 tuổi. Tôi nghe xong thì hỏi mẹ tôi
được chưa, và không cần nghe trả lời đã bỏ về phòng.
Thế là từ ngày hôm đấy tôi sống chung với 7 con nhóc. Tôi thật sự ghét chúng,
lúc nào tôi cũng phải kiếm cách gây gổ và chửi chúng. Đúng là một đám của nợ ở
đâu về báo cô. Tôi phá những đồ chơi mẹ mua cho chúng, thỉnh thoảng cũng cú đầu
hay đá đít chúng. Nhưng dù sao cũng là một thằng con trai lớp 9 rồi nên tôi
cũng biết là chẳng thể nặng tay với những cặp mắt ướt nhẹp đấy. Chỉ là tôi
không hiểu sao tôi lại phải chia sẻ cha mẹ mình cho chúng, những 7 con.
Một năm sau, khi dần quen với sự ồn ào của 7 con nhóc, thì tôi cũng dần nhận ra
tính cách và ước mơ sau này của chúng. Cả 7 đứa đều học giỏi cả, có lẽ vì chúng
không muốn những người nuôi chúng là cha mẹ tôi phải buồn hay thất vọng. Trong
đấy Yến và Anh là học giỏi nhất. Yến thì rất là trách nhiệm của một người chị
lớn nhất và có tác phong quản lý. Anh thì giỏi về tính toán và rất cứng rắn.
Nhưng My thì ngược lại, tuy học giỏi những khoái chăm chút vẻ bề ngoài và khá
nhõng nhẽo. Tuy nhiên My lại sở hữu một giọng hát rất hay cũng như một giọng
nói ngọt ngào. Hạnh thì có lẽ hợp với My vì thích vẽ kiểu quần áo, mà công nhận
cô bé có hoa tay thiệt. Hạnh thì thuộc dạng hơi khoái an nhàn, nhưng khi giao
việc gì thì đều hoàn thành. Thu thì là một cô bé khoái sách vở, văn chương, tuy
nhiên cô bé thích viết những bài luận hơn là thơ văn ướt át. Trang thì là cô bé
duy nhất thích máy móc, ấn lung tung mọi thứ, và muốn phá tuung cái computer
duy nhất trong nhà. Cô bé cũng khá lá quậy. Nhung cuối cùng là một cô bé thích
ngoại ngữ, nghe nói cực chuẩn, và cũng khá là dẻo miệng.
Điểm sơ như vậy vì sau một năm chung sống, tức là khi tôi vừa lên lớp 10 thì mẹ
gửi tôi sang New Zealand
để du học. Tôi cũng vẫn đang trong trạng thái tức tối dù có giảm đi được một
phần nào, nên đồng ý đi liền. Sau một năm New Zealand mà theo mẹ tôi là cho
gần nhà, thì tôi tiếp tục được di chuyển qua Mỹ vào năm 11, và rồi kết thúc năm
12 ở bên Anh. Đi xa rồi thì thấy nhớ cái cảm giác đông vui ở nhà, nên kể từ hè
hay noel năm 10 mỗi lần về nước là tôi lại có quà cho 7 con nhóc. Mà dù tôi
không mua mẹ tôi cũng gửi tiền kêu tôi mua. Thôi thì cứ muợn hoa kính phật. Vì
có quà nên 7 con nhóc lúc nào cũng hồ hởi đón tôi về. Hết 12 thì tôi về nước
được một tháng thì mẹ tôi lại đẩy tôi qua Singapore để học tiếp 2 năm đại
học. Hai năm này tôi không về nước nhưng cũng thỉnh thoảng gửi quà về cho
chúng. Cuối cùng tôi cũng trở về. Khi này đứ lớn nhất là Yến cũng đã 15 và đang
học lớp 10, còn nhỏ nhất thì cũng đã 12 tuổi và đang học lớp 7. Vừa về nước thì
được lệnh mẫu hậu dẫn cả đàn 7 đứa đi một chuyến xuyên Việt. Tôi cung chẳng
phản đối vì sẵn kết hợp đi chơi với đám bạn từ cấp 2 và nhỏ người yêu vẫn quen
từ đó đến giờ. Nói chung là đi khá vui vẻ nhưng do phải xa mẹ, nên 7 đứa nhỏ
chỉ dựa vào tôi dù không vòi vĩnh hay nhõng nhẽo gì nhiều. Tôi thì khi đó cũng
chẳng nghĩ gì nữa, tự coi mình có trách nhiệm trông cho chúng. Mãi sau gần 2
tháng đi lê la khắp xứ Việt thì trước lúc về một thắng bạn mới rỉ tai hỏi xem
con Yến đã có người yêu chưa. Tôi thì thật lòng nói không biết rồi cả đám giải
tán. Trền đường đưa đám nhóc về mới để ý thấy tụi nó giờ cũng lớn cả rồi. Con
Yến thì tuy mới 15 nhưng dáng đã như thiếu nữ 17, 18 mà lại cực xinh với cái
răng khểnh. Ngay cả 2 đứa nhỏ nhất cũng bắt đầu dùng Whisper rùi thì còn nhỏ
nhít gì chứ.